“Phụ huynh luôn coi bằng cấp của con như đồ trang sức, coi nặng bằng cấp, học sinh đối phó, sinh viên sư phạm không yêu nghề, cán bộ quản lý không đúng năng lực…”, cô giáo Tô Thụy Diễm Quyên chỉ ra nguyên nhân đang kéo lùi sự phát triển của giáo dục Việt Nam.
Bài liên quan :
- Có 2 tấm bằng đại học trên tay vẫn bị nhà tuyển dụng đánh trượt
- Điều gì kìm hãm sự nghiệp của bạn
- Lời khuyên cho sinh viên mới ra trường
Giáo viên ở nước ta dạy thêm phát triển bất chấp lệnh cấm / 8 kiến nghị của nữ giáo viên gửi Bộ trưởng Giáo dục
Vẫn còn nhiều lý do nhưng 10 lý do này là những điều có thể khắc phục được, cần có tiếng nói chung và sự hợp tác của cả những người trong cuộc lẫn phụ huynh.
1. Giáo viên không thích học tập và phát triển chuyên môn vì lương không tăng theo trình độ và năng lực mà tăng theo thâm niên. Cơ chế đánh đồng năng lực khiến người giỏi mất dần nhu cầu phát triển.
2. Giáo viên giỏi nhưng lương không đủ sống nên phải ra ngoài kiếm ăn. Vì thế không còn sức để học tập và đầu tư cho phát triển chuyên môn, ngoại trừ việc sưu tầm đề thi để đi dạy thêm. Trong lớp thì dạy qua loa vì có tâm sức đâu mà đầu tư, có đầu tư cũng vẫn bị đánh đồng với người không đầu tư.
3. Các chương trình bồi dưỡng thường xuyên không phù hợp giáo dục hiện đại và cách tiếp cận lỗi thời nên kém tác dụng. 99% giáo viên phát triển năng lực bằng kênh duy nhất đó là đi tập huấn và bồi dưỡng thường xuyên. Giáo viên gọi đó làm”đi chép phạt”.
4. Quá nhiều cán bộ quản lý không đủ năng lực, không trọng dụng đúng người đúng việc, không chú trọng phát triển đội ngũ, không biết nhìn nhận, không chấp nhận sự phản biện và vì thế khó phát triển.
5.Có quá nhiều người ko yêu nghề nhưng vẫn vào nghề giáo vì không thể thi vào đâu khác. Sinh viên nhiều năm kinh nghiệm hi hữu lúc vào sư phạm, đầu vào của nghề giáo lẽ ra phải tinh hoa nhất thì lại ko hút được người tài do nghề không hứa. Họ thiếu chữ Tâm lẫn năng lực sư phạm nên đã làm cho hỏng hình ảnh người thầy dẫn đếnphật lòng tin của thị trấn hội.
6. Phụ huynh xem việc học và bằng cấp của con như trang sức của mình nên ép con học ngày học đêm để hơn con người khác. Họ không biết con mình thuộc trí thông minh dạng nào, năng lực tốt nhất là gì, mục tiêu ra sao mà chỉ cần điểm số do đó không quan tâm chất lượng giáo dục thực sự mà chỉ quan tâm bằng cấp và giấy khen.
7. Những người giỏi không chịu nổi cách làm việc áp đặt và quan liêu của đại đa số cán bộ quản lý nên giáo dục không hút được nhân tài.
8. Học trò ko được dạy bí quyết học tập chủ động mà chỉ học đối phó. học trò ko xác định được mục đích việc học mà chỉ học để thực hành mong muốn của bố mẹ và bác mẹ nào cũng mong con mình là bác sĩ, kỹ sư. Thực lực những người trẻ thiếu kỹ năng, dư bằng cấp là 1 trình bày sai lệch của giáo dục, không chỉ là lỗi của giáo dục mà còn là lỗi của cả phụ huynh.
9. Chương trình giảng dạy thiếu khoa học. Không dễ gì mà giáo viên được phép sáng tạo bởi sự quy chụp của những người đi thanh tra thường dùng chiếc mũ “sai quy chế” hoặc “sách giáo khoa là pháp lệnh”. Sách giáo khoa của Việt Nam nặng về lý thuyết và kém về ứng dụng.
10. Nhiều cuộc thi ko thực tiễn mà chỉ như sàn diễn và phần nhiều cùng diễn để lấy thành tích. phương phápthẩm định thầy giáo giỏi không dựa vào kết quả sản phẩm giáo dục là học sinh mà chỉ dựa vào những gì thầy giáo “diễn” trong một tiết dạy đã chuẩn bị công phu. cách đánh giá học trò cũng chỉ giám định được khả năng ghi nhớ thông tin, tức là bậc tốt nhất của nhận thức và tư duy. những cách thức đoàn luyện và thẩm định được kỹ năng thì chưa sở hữu thang điểm chính thức, vì thế bị bỏ quên.
Nguồn vnexpress